Viết cho những ngày xa

Cuộc sống không ai có thể đoán trước được điều gì, không có gì là vô tận, không có gì là hoàn hảo và chuyện gì cũng đều có thể xảy ra. Chúng ta biết hiện tại, biết quá khứ nhưng không thể nào đoán được tương lai của mình ra sao. Chút cảm xúc nghĩ về những ngày xa…

Tôi đã rất hạnh phúc…

Rất may mắn, đã có những khoảnh khắc trong quãng thời gian cuộc đời vừa qua, tôi đã thực sự rất hạnh phúc, rất vui. Đó không cần là những sự kiện hoành tráng, những món quà cầu kỳ mà có thể chỉ là những khoảnh khắc, những khoảng thời gian ngắn ngủi đến rồi lại đi bất chợt nhưng nó sẽ luôn ở trong tâm trí tôi.

Tôi hạnh phúc vì nhận được tình yêu thương của cha, mẹ, của ông bà – những người thân thiết mà tôi luôn dành tình yêu thương và sự kính trọng. Tôi hạnh phúc trong những khoảnh khắc vỡ òa niềm vui vì một thành tích, một sự may mắn, hạnh phúc khi thấy người thân vui vẻ và khỏe mạnh. Tôi hạnh phúc khi nhận được những lời động viên, khuyên bảo của ba mẹ, của ông bà, dù thế nào đi nữa cũng phải ráng thành tài, phải có cuộc sống tốt đẹp.

Tôi hạnh phúc khi đã có những khoảng thời gian lớn lên và trưởng thành qua những mái trường, có thầy cô, có bạn bè, luôn có những người sẵn sàng đồng hành và chia sẻ cùng tôi những lúc khó khăn, vất vả nhất. Hạnh phúc khi những sự cố gắng của mình được đền đáp bằng những kết quả đáng khích lệ, đáng tự hào cho bản thân.

Tôi hạnh phúc khi có được những người thực sự hiểu mình, gắn bó với mình và sẵn sàng kể với mình bất cứ điều gì và tôi cũng sẵn lòng như vậy. Rất khó để tìm được người mà mình có thể sẻ chia mọi thứ, kể cả những điều chưa từng chia sẻ với bất kì ai khác, tôi đã rất hạnh phúc với những khoảnh khắc và phút giây tuyệt vời qua những kỉ niệm ấy.

Tôi đã đau….

Đau, cảm giác đan xen với những khoảnh khắc hạnh phúc mà tôi có được. Tôi đã đau rất nhiều.

Tôi đau đớn khi không bao giờ gặp lại, không bao giờ còn được chuyện trò, không được chở đến trường hay những con đường xa và khó khăn. Tôi đã mất ba quá sớm khi chưa thể làm được gì ra hồn để lo cho ba mẹ có những ngày tháng an nhàn. Ba đã tất tảo, đã quá vất vả lo cho mưu sinh của cả gia đình, lo cho tôi ăn học, ba chưa được hưởng những ngày sung sướng khi gia đình trở nên ổn định hơn thì mọi thứ dường như sụp đổ khi ba đột ngột ra đi. Không từ nào có thể diễn tả cảm giác của tôi ở khoảnh khắc cuối cùng mà cũng không thể được nói chuyện với ba lần cuối, dù chỉ 1 lời… Đau, rất rất đau…

Đau khi chứng kiến những lời miệt thị, chỉ trích của “thiên hạ”, của hàng xóm lên mẹ, lên gia đình đang phải gồng gánh để vượt qua những ngày tháng khó khăn. Đau khi thấy người thân gầy yếu, thấy những nếp nhăn của mẹ, sự vất vả tảo tần để lo cho các con được khôn lớn. Đau khi chứng kiến đứa em ngỗ nghịch mà mình là anh cả nhưng không thể làm gì được. Nhiều khi đi tư vấn, đi giúp đỡ nhiều người khác khá hơn nhưng thật hỗ thẹn khi tự nhìn lại chính mình, những gì của mình và gia đình mình. Đau…

Đau với những người thoáng qua, những cảm giác nhất thời, lời nói gió bay của người khác. Một người bạn thân đúng nghĩa không phải là dễ dàng.

Đau khi sự vô tư của những người tôi quan tâm và yêu thương nhất mang đến cho tôi, chỉ là những khoảnh khắc nhỏ nhưng đủ để làm người khác đau cũng giống như chỉ những thời gian ngắn cũng đủ để tôi hạnh phúc. Nhưng dù sao đi nữa, hạnh phúc luôn đi chung với sự cố gắng vượt qua những khó khăn, thách thức. Đau thì phải mạnh mẽ để vượt qua và đi tiếp.

Viết cho những ngày xa…

Tôi sẽ….

Ngày mai, tuần sau, tháng sau, năm sau, 5 năm, 10 năm sau, những năm còn lại của cuộc đời tôi sẽ ra sao? Không ai có thể trả lời được cả. Nhưng Tôi sẽ sống những ngày tháng đáng sống nhất này một cách trọn vẹn.

Tôi sẽ dành sự quan tâm và sự yêu thương đến những người thân, những người đã làm tôi hạnh phúc trong cuộc đời.

Tôi sẽ luôn mạnh mẽ và cố gắng với tất cả khả năng của mình để vượt qua những khó khăn, thử thách và những nỗi đau.

Tôi sẽ lạc quan, sẽ vui vẻ, sẽ mỉm cười nhiều hơn, sẽ không để người khác phải đau, phải buồn vì mình.

Trong tôi giờ đây đã có những mảnh ghép quan trọng nhất, đó là những người thân thương nhất của bản thân mình mà có lẽ không thể nào thiếu vắng được dù tương lai có thể nào.

Có những điều không cần phải nói ra thì những người thực sự hiểu mình sẽ tự hiểu được.

Một mai, khi tôi không thể viết được nữa thì tôi cũng mãn nguyện rằng đã có những ngày hạnh phúc, những nỗi đau khó phai, những ngày mình đã sống hết mình và đã có những người thân yêu nhất.

Chỉ mong rằng, trong một khoảnh khắc nào đó của cuộc đời, hãy nhớ rằng có một người như Nguyễn Thanh Hòa này đã từng tồn tại và luôn vẹn nguyên những gì đã từng trải qua.

Gửi cho những người thân….

Gửi cho những ngày xa…

-Những đêm dài, tháng 4/2016-

Related Posts
Leave a Reply

Your email address will not be published.Required fields are marked *